Ngay cả khi có lúc bạn chán nản, chỉ muốn vứt bỏ người còn lại ra khỏi cuộc đời mình, cũng đừng quên rằng bạn vẫn còn tình yêu. Chính là bất cứ lúc nào bạn muốn buông tay, hãy nhớ rằng bạn đã từng bắt đầu một cách đẹp đẽ ra sao…
Đã có một thời gian tôi từng
nghĩ, sao ngày trước có thể yêu nhau nhiều đến thế? Một cái nhíu mày của tôi
luôn khiến anh chú ý, một giọt nước mắt cũng làm anh cuống cả lên. Vậy mà giờ
đây, sau hơn 2 năm về một nhà, ngay cả khi tôi rưng rức khóc trước mặt anh, anh
vẫn có thể đập rầm cánh cửa mà bỏ tôi ở lại. Người đàn ông đã từng thề thốt yêu
tôi cả cuộc đời này rồi cũng có lúc thốt lên câu “Anh chán quá rồi!”. Và tôi,
cũng chán lắm rồi!
Ngày hôm sau, tôi vẫn đi làm
như mọi ngày. Chỉ khác là không còn ai đưa rước, tôi một mình đi ngang những
con phố quen thuộc. Vậy mà tôi lại thấy xa lạ quá chừng, đường phố cứ như dài
ra kì lạ. Đến cả bà cụ bán xôi tôi hay ghé mua cũng nhìn tôi lạ lùng: “Chồng
con đâu rồi?”. À, tất cả trở nên thế này, vì vắng chồng tôi.
Chuẩn bị đến giờ về thì điện
thoại của tôi dở chứng tắt nguồn. Tôi cứ như theo quán tính, nhấc ngay máy bàn
bấm số chồng tôi trong vô thức. Điện thoại chưa kịp đổ chuông thì tôi đã giật
mình dập máy. Tôi vẫn còn thẩn thờ, văng vẳng bên tai tiếng chồng tôi càm ràm
vì tôi không chịu đổi điện thoại: “Điện thoại bị tắt nguồn thì gọi máy bàn báo
để anh biết canh giờ rước em”. Tôi quên mất, hôm nay chồng tôi không rước.
Tôi chạnh lòng, luôn có những
thói quen rất khó bỏ, nhưng không phải là không bỏ được.
9 giờ đêm, tôi về nhà. Điện
thoại của tôi cuối cùng cũng mở lại được. Cuộc gọi của chồng tôi đến ngay sau
đó. Sau một hồi đắn đo, tôi bắt máy.
– Sao em lại tắt máy?
– Điện thoại dở chứng
Rồi chúng tôi lại chìm vào
im lặng. Tôi luôn biết im lặng có thể giết chết mọi mối quan hệ, kể cả cuộc hôn
nhân của chúng tôi.
– Anh làm đơn đi. Em giải
thoát cho anh.
Bên đầu dây bên kia tôi nghe
tiếng anh thở mạnh rồi cúp máy. Nửa năm nay chúng tôi đã không thể có một tiếng
nói chung. Anh với tôi cứ dần xa nhau mà không một chất keo nào có thể hàn gắn
lại. Như mọi người vẫn hay nói, chính là chán nhau rồi. Chán vì đã thấy nhau hằng
ngày, chán nói chuyện cùng nhau và chán cả yêu nhau. Chúng tôi phải giải thoát
cho nhau thôi. Chút nghĩa tình cũ vẫn là nên cho nhau một cái kết đẹp đẽ hơn.
Đêm ấy, tôi đã nghĩ mọi chuyện
nhẹ nhàng đi. Như con người ta vẫn thường nghĩ, cắt bỏ khúc cây hư hỏng để một
nhánh mới xanh tươi hơn có thể mọc lại. Biết đâu khi kết thúc, tôi và anh sẽ
tìm được một bến đỗ khác vẹn tròn hạnh phúc hơn.
Sáng hôm sau, tờ đơn li dị
được anh gửi đến tận nhà. Tôi ký vào và để tại bàn. Tôi nhắn tin cho anh đến
nhà để lấy đơn và dọn đồ đạc. Một tuần dài sau đó trôi qua một cách bình lặng
và tôi vẫn chưa thấy anh trở về.
Sáng chủ nhật, tôi cùng cô bạn
thân đi cà phê cùng nhau. Tôi vẫn tỏ ra bình thản khi nói với nó về chuyện của
anh và tôi. Li hôn thôi mà, có gì đâu, tôi đã tự nói với mình như thế. Nó bảo
tôi điên. Tôi không điên, tôi chỉ đang bình tĩnh giải quyết những gì có thể.
Nhưng khi tôi nhìn thấy anh
tại quán cà phê đó, mọi bình tĩnh của tôi đều vỡ tan tành. Anh đi cùng một người
phụ nữ khác. Những cử chỉ cười giỡn của họ khiến mũi tôi như bị hút hết không
khí. Tôi chết lặng nhìn họ từ phía sau. Cái ý nghĩ chúng tôi li hôn lại không
khiến tôi đau lòng như lúc này. Tôi vẫn không hiểu bản thân mình đang đau buồn
vì điều gì, khi chúng tôi đã chán nhau và quyết định giải thoát cho nhau?
Họ đi rồi, tôi và cô bạn
cũng ra về. Đi đến những bậc cầu thang xuống vỉa hè thì tôi chỉ thấy đất trời
quay cuồng. Tôi thấy đầu và cả tim mình đều đau như búa bổ.
Tôi tỉnh dậy. Cái màu trắng
trước mắt và mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi làm mắt tôi cay cay. Tôi
nhìn quanh thì chợt giật mình khi thấy cô gái đi cùng chồng tôi trong quán cà
phê đang ngồi cạnh tôi.
– Tỉnh rồi hả em?
– Chị đến đây làm gì?
Tôi giận dữ nhìn chị ta. Tôi
tưởng tượng ra cảnh chị ta sẽ chua ngoa với tôi thế nào, như bao cảnh đánh ghen
trên phim tôi từng xem.
– Em nhìn chị họ của chồng
mình bằng ánh mắt đó hả?
Tôi cứ mắt chữ o miệng chữ ô
mà không biết chuyện gì đang xảy ra
– À mà quên, sao em biết chị
được. Bây lấy nhau gần 3 năm trời chị có về Việt Nam được ngày nào thăm hai đứa
đâu.
Tôi chỉ còn biết lắp bắp xin
lỗi chị. Một mớ hỗn loạn trong đầu tôi dần được sắp xếp lại. Hóa ra đây là chị
họ của chồng tôi ở Mỹ.
– Mà em quyết không giữ nó ở
lại đúng không? Cũng tốt thôi, chị về lần này rồi kéo nó sang bên ấy làm luôn.
Công ty nó như thế rồi thì ở đây làm gì nữa?
– Công ty của anh ấy như thế
là thế nào ạ?
– Em là vợ mà không biết nữa
là sao? Nó đang lao đao cả nửa năm nay vì công ty gặp vấn đề đấy.
Tôi nghe một tiếng nổ thật lớn
trong đầu mình. Đầu óc tôi như đoạn phim tua lại mớ kí ức rời rạc. Những trận
cãi nhau vì anh đi sớm về khuya, người toàn mùi rượu. Bao lần tôi khó chịu vì
anh đến rước tôi trễ. Buổi cơm tối ngập tiếng cãi vả vì anh cộc cằn khó chịu với
tôi. Cả những lúc tôi đòi đến công ty đưa cơm trưa cho anh cũng có thể là lí do
để tôi và anh cãi nhau. Mọi điều như rõ ràng hơn trong mắt tôi. Chị ấy nói đúng
rồi, tôi là vợ thế nào mà chẳng biết được chồng mình đang lao đao khó khăn
trong công việc. Tôi bất giác tìm kiếm một khuôn mặt quen thuộc của anh. Trong
ký ức cứ thấp thoáng hình dáng anh chạy tới chạy lui khi tôi nhập viện lúc trước.
Và cả cái hình ảnh anh cùng chị họ ở quán cà phê cũng nhập nhằng trong trí nhớ
của tôi. Nước mắt tôi giàn giụa, tôi khóc nức nở. Cái cảm giác này đã lâu rồi
tôi mới có trở lại đây mà, hoàn toàn không phải là thói quen như tôi vẫn nghĩ.
Mà là tôi nhớ anh, thật sự rất nhớ anh. Hóa ra tình yêu mà tôi nghĩ đã chết đi
rồi thì giờ vẫn còn đây. Sao đến giờ tôi mới nhận ra?
Trong làn nước mắt khó chịu
đó, tôi thấy hình dáng quen thuộc của anh đến gần tôi
– Nín đi em, anh sai rồi,
anh xin lỗi!
– Em cũng sai rồi, em xin lỗi!
– Hai vợ chồng bây vậy rồi
sao nuôi con được đây? Về mà lo tẩm bổ cho vợ đi thằng em à!
Tôi và chồng tôi cứ ôm nhau
như thế, nước mắt thì chảy mà miệng lại cười nhìn nhau. Anh xin lỗi tôi vì đã
không chia sẻ cùng tôi những khó khăn mà lại để mối quan hệ của cả hai trở nên
tệ hơn. Anh bảo rằng khi biết tôi nhập viện, anh chẳng còn nhớ đã chán nhau thế
nào, chỉ biết rằng anh còn thương tôi nhiều hơn anh nghĩ. Chính là như vậy –
chính là vẫn còn thương nhau.
Chúng tôi đã có một quãng đường
dài xa nhau để gần nhau hơn như thế này. Mọi cuộc hôn nhân thật sự đều bắt nguồn
từ tình yêu. Không có thói quen nào là mãi mãi theo bạn, nhưng tình yêu luôn có
đủ sức đi cùng bạn trọn đời. Ngay cả khi có lúc bạn chán nản, chỉ muốn vứt bỏ
người còn lại ra khỏi cuộc đời mình, cũng đừng quên rằng bạn vẫn còn tình yêu.
Và tôi đã hiểu, ta có thể bỏ đi những gì đã hư hỏng, nhưng với hôn nhân, ta phải
cố gắng sửa chữa những lỗi lầm của cả hai . Chính là bất cứ lúc nào bạn muốn
buông tay, hãy nhớ rằng bạn đã từng bắt đầu một cách đẹp đẽ ra sao…
Comments
Post a Comment