Dung ra viện trước ngày cưới của Loan 1 tuần. Hôm cưới, cả hai cùng xinh đẹp rạng ngời. Loan thì như một nàng công chúa sánh bước bên hoàng tử của đời mình. Còn Dung dịu dàng và e ấp như cô gái mới lớn, bước bên Loan, làm phù dâu cho cô.
Loan luôn tự thấy cuộc đời mình may mắn hơn Dung gấp bội. Cái may mắn lớn nhất là vì cô đã tìm được một người đàn ông tử tế để yêu.
Suốt thời gian Dung mang bầu, Loan vất vả như chính mình có thai vậy. Cô chạy tới chạy lui nhà Dung mỗi ngày, mua cho Dung đủ thứ mà cô thèm. Dung vốn yếu, lại có bầu nên không đi làm được. Toàn bộ tiền trong thời kì này của Dung đều do một tay Loan lo liệu. Thậm chí nhiều khi đến ngày khám thai, Loan bận quá bèn bắt cả chồng đưa Dung đi khám.
Càng những ngày cuối cùng của thai kì, Dung càng yếu, cô mệt mỏi rõ rệt. Nhìn Dung, Loan thương vô cùng. Cô chỉ thầm mong sao bạn mình mẹ tròn con vuông, có như vậy Loan mới yên tâm được.
Thế rồi cuối cùng cũng đến ngày Dung sinh con. Cô phải mổ vì quá yếu. Suốt thời gian đó, Loan cùng Vinh túc trực bên ngoài. Vì Dung sinh con mà không có chồng nên cô cũng không thông báo cho gia đình, mọi việc chỉ dựa vào người bạn thân chẳng khác nào chị em là Loan.
Loan chính là người đón tay đứa bé. Nhìn gương mặt ngây thơ của đứa trẻ, Loan không khỏi xúc động. Cô ôm đứa bé vào lòng rồi cưng nựng:
- Con ngoan nhé, dì thương con nè, dì sẽ lo cho mẹ con con.
Nhìn hình ảnh con mình được ôm ấp trong vòng tay người bạn thân thiết, Dung quay mặt đi, nước mắt trào ra..
Dung ra viện về nhà, suốt thời gian cô ở cữ cũng lại chỉ có mình Loan chăm sóc. Mỗi lần Loan đến, Dung lại khóc…
- Tao biết lấy gì để trả ơn mày bây giờ? Cả đời này chắc tao không bao giờ trả nợ được lòng tốt mà mày dành cho mẹ con tao.
Loan vừa làm vừa liến thoắng nói:
- Vớ va, vớ vẩn, ơn huệ gì, tập trung giữ sức khỏe, có sữa cho con bú. Thế là được rồi.
Đứa bé cứ thế lớn dần lên trong niềm hạnh phúc khi được cả hai người mẹ chăm sóc. Loan tự thấy có một sự gắn kết rất lớn giữa mình và đứa trẻ.
Hôm ấy, theo dự định phải tối Loan mới qua thăm hai mẹ con Dung được. Nhưng buổi chiều được nghỉ làm sớm, Loan liền tạt qua thăm cô con gái bé bỏng của mình một chút.
Vừa tới nơi, Loan hơi chột dạ khi nhìn thấy xe của chồng mình bên ngoài: “Hôm nay Vinh phải đi làm, sao anh ấy lại có mặt ở đây giờ này?”.
Bỗng nhiên linh tính mách bảo, Loan đi thật nhẹ nhàng, đứng nép mình bên ngoài cánh cửa. Những gì cô nhìn thấy lúc này là một cảnh tưởng quá đau lòng.
Dung nằm trên giường, trong khi đó, Vinh chồng cô đang bế đứa trẻ cưng nựng đầy hạnh phúc. Tiếng Dung thỏ thẻ:
- Anh thấy con có giống anh không?
Gương mặt Vinh đầy hạnh phúc, anh hít hà đứa trẻ:
- Anh thấy có vẻ giống em nhiều hơn.
- Thật may quá, như vậy Loan cũng sẽ đỡ nghi ngờ hơn. Vả lại, em cũng muốn con giống mình…
Không cần nghe thêm gì nữa, chỉ từng đó là quá đủ để Loan biết chuyện gì đang xảy ra. Cô cảm giác như tim mình đang vỡ ra làm trăm mảnh. Hai người họ, một kẻ mà cô luôn nghĩ mình may mắn lắm mới yêu và cưới được làm chồng, còn một kẻ cô đã dốc hết ruột gan mình ra để chăm sóc và lo lắng. Vậy mà, cuối cùng, họ trả lại cô một cái kết đớn đau đến nhường này…
Loan đẩy cửa xông vào… Cô nhìn Vinh và Dung bằng ánh mắt của sự giận dữ.
- Hai người… các người thật khốn nạn. Thử hỏi tôi đã làm gì, tôi đã làm gì để bị hai người đối xử như thế này.
Là một người phụ nữ cứng rắn, thế nhưng ngày hôm nay, Loan đã bật khóc như một đứa trẻ. Cô lao ra khỏi căn phòng đó và cảm giác như cả thế gian này đang quay lưng lại với mình. Làm sao mà không tuyệt vọng cho được khi mà hai người cô yêu thương và tin tưởng nhất đã phản bội cô.
(Còn nữa)
Loan luôn tự thấy cuộc đời mình may mắn hơn Dung gấp bội. Cái may mắn lớn nhất là vì cô đã tìm được một người đàn ông tử tế để yêu.
Suốt thời gian Dung mang bầu, Loan vất vả như chính mình có thai vậy. Cô chạy tới chạy lui nhà Dung mỗi ngày, mua cho Dung đủ thứ mà cô thèm. Dung vốn yếu, lại có bầu nên không đi làm được. Toàn bộ tiền trong thời kì này của Dung đều do một tay Loan lo liệu. Thậm chí nhiều khi đến ngày khám thai, Loan bận quá bèn bắt cả chồng đưa Dung đi khám.
Càng những ngày cuối cùng của thai kì, Dung càng yếu, cô mệt mỏi rõ rệt. Nhìn Dung, Loan thương vô cùng. Cô chỉ thầm mong sao bạn mình mẹ tròn con vuông, có như vậy Loan mới yên tâm được.
Thế rồi cuối cùng cũng đến ngày Dung sinh con. Cô phải mổ vì quá yếu. Suốt thời gian đó, Loan cùng Vinh túc trực bên ngoài. Vì Dung sinh con mà không có chồng nên cô cũng không thông báo cho gia đình, mọi việc chỉ dựa vào người bạn thân chẳng khác nào chị em là Loan.
Loan chính là người đón tay đứa bé. Nhìn gương mặt ngây thơ của đứa trẻ, Loan không khỏi xúc động. Cô ôm đứa bé vào lòng rồi cưng nựng:
- Con ngoan nhé, dì thương con nè, dì sẽ lo cho mẹ con con.
Nhìn hình ảnh con mình được ôm ấp trong vòng tay người bạn thân thiết, Dung quay mặt đi, nước mắt trào ra..
Dung ra viện về nhà, suốt thời gian cô ở cữ cũng lại chỉ có mình Loan chăm sóc. Mỗi lần Loan đến, Dung lại khóc…
- Tao biết lấy gì để trả ơn mày bây giờ? Cả đời này chắc tao không bao giờ trả nợ được lòng tốt mà mày dành cho mẹ con tao.
Loan vừa làm vừa liến thoắng nói:
- Vớ va, vớ vẩn, ơn huệ gì, tập trung giữ sức khỏe, có sữa cho con bú. Thế là được rồi.
Đứa bé cứ thế lớn dần lên trong niềm hạnh phúc khi được cả hai người mẹ chăm sóc. Loan tự thấy có một sự gắn kết rất lớn giữa mình và đứa trẻ.
Hôm ấy, theo dự định phải tối Loan mới qua thăm hai mẹ con Dung được. Nhưng buổi chiều được nghỉ làm sớm, Loan liền tạt qua thăm cô con gái bé bỏng của mình một chút.
Vừa tới nơi, Loan hơi chột dạ khi nhìn thấy xe của chồng mình bên ngoài: “Hôm nay Vinh phải đi làm, sao anh ấy lại có mặt ở đây giờ này?”.
Bỗng nhiên linh tính mách bảo, Loan đi thật nhẹ nhàng, đứng nép mình bên ngoài cánh cửa. Những gì cô nhìn thấy lúc này là một cảnh tưởng quá đau lòng.
Dung nằm trên giường, trong khi đó, Vinh chồng cô đang bế đứa trẻ cưng nựng đầy hạnh phúc. Tiếng Dung thỏ thẻ:
- Anh thấy con có giống anh không?
Gương mặt Vinh đầy hạnh phúc, anh hít hà đứa trẻ:
- Anh thấy có vẻ giống em nhiều hơn.
- Thật may quá, như vậy Loan cũng sẽ đỡ nghi ngờ hơn. Vả lại, em cũng muốn con giống mình…
Không cần nghe thêm gì nữa, chỉ từng đó là quá đủ để Loan biết chuyện gì đang xảy ra. Cô cảm giác như tim mình đang vỡ ra làm trăm mảnh. Hai người họ, một kẻ mà cô luôn nghĩ mình may mắn lắm mới yêu và cưới được làm chồng, còn một kẻ cô đã dốc hết ruột gan mình ra để chăm sóc và lo lắng. Vậy mà, cuối cùng, họ trả lại cô một cái kết đớn đau đến nhường này…
Loan đẩy cửa xông vào… Cô nhìn Vinh và Dung bằng ánh mắt của sự giận dữ.
- Hai người… các người thật khốn nạn. Thử hỏi tôi đã làm gì, tôi đã làm gì để bị hai người đối xử như thế này.
Là một người phụ nữ cứng rắn, thế nhưng ngày hôm nay, Loan đã bật khóc như một đứa trẻ. Cô lao ra khỏi căn phòng đó và cảm giác như cả thế gian này đang quay lưng lại với mình. Làm sao mà không tuyệt vọng cho được khi mà hai người cô yêu thương và tin tưởng nhất đã phản bội cô.
(Còn nữa)
Comments
Post a Comment